Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

May mà có anh

Em vốn viết nhiều, thích viết cho anh đọc, nhưng bữa giờ hông có chữ nào, bởi vì em đang trải qua thời gian khá khó khăn và căng thẳng...

Mình vẫn biết cuộc sống thường có những biến cố bất ngờ không lường trước được, vẫn biết con đường phía trước của anh em mình vừa rực rỡ màu sắc và cũng đầy bão tố sấm chớp song quả thật có nằm mơ cũng không nghĩ đến tình huống vừa xảy ra.

Và em thấy con người mình trở nên vô dụng làm sao, khi chẳng thể tính toán quyết định được cuộc sống của mình, em từng nghe đâu đó câu "trò đùa của số phận", quả thật là như vậy, có nhiều chuyện như có một bàn tay vô hình nào đó xáo trộn, sắp xếp, can thiệp...

Qua tất cả mọi chuyện, em cũng nhận ra một điều, em là người luôn được hưởng nhiều may mắn, nhận được rất nhiều từ những người xung quanh, từ cuộc sống này... Quan trọng hơn, em đã có được người tri kỷ đồng hành cùng em, bây giờ không phải tự hỏi "Biết đâu gặp được duyên may - Có người tri kỷ nơi này thì sao?" nữa, mà là em đã gặp được duyên may.

Từ người thân cho đến người quen, ai cũng nói em cứng rắn, mạnh mẽ; thầm phục em có thể đương đầu với những biến cố lớn trong cuộc đời; chỉ có em hiểu được vì sao em lại có đủ sức mạnh và dũng khí như vậy, và em nghĩ anh cũng hiểu, đúng không?

Nhờ có anh bên em, anh chính là chỗ dựa của em trong những giai đoạn, thời điểm khủng hoảng tinh thần nhất, vì tình yêu của mình, em thấy em không còn biết lo sợ điều gì, chỉ cần nghĩ đến anh, em thấy lòng mình bình yên, em nhìn cuộc đời nhẹ nhàng, tốt đẹp hơn...

Em nghĩ, nếu có gì phải sợ, thì chỉ sợ là khi anh em mình "lạc mất nhau" (lạc lỏng về tâm hồn, xa cách về suy nghĩ, lối sống, tình cảm, cảm xúc...), chỉ cần chúng ta "bên nhau" thì em không còn điều gì để hối tiếc, dằn vặt hay sợ hãi. Cảm ơn anh, tình yêu của em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét