Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Nhớ em

Những lúc SBB chùng xuống, anh lại nghĩ lan man.
Cảm giác nhớ nhung em, rồi những mường tượng về ngôi nhà nhỏ có mảnh vườn đầy cây, hoa, trái, tiếng chim, tiếng bi bô của trẻ con...
Với anh, đó là niềm hạnh phúc vô bờ.
-----------------
Huhm, hổng biết ai trước đây nói không hề có cảm giác nhớ nhung hè? Ai lúc nào cũng tỏ ra ta đây không có tình cảm, khô khan, và thích cô độc một mình... Em ghét cái kiểu cứng đầu đó của anh, nên quyết tâm xem anh cứng cỡ nào, hjhj...

Nhưng không sao, không bao giờ là quá muộn, cảm ơn anh đã cho em làm một nửa, làm mảnh ghép còn lại của anh, từ nay, tụi mình sẽ cùng nhau chăm sóc ngôi nhà, mảnh vườn của mình, đi đâu và làm gì, em cũng nhớ anh, nhớ những đứa trẻ... Sẽ tranh thủ về để ôm anh, ôm con hỉ, hjhj...

Được ôm anh, đó là cảm giác sung sướng nhất, bình yên, quên hết mọi sự đời...

Tối qua anh đoán "chắc tại anh nói dóc nhiều quá, em tin vua nói dóc nên iu anh".
Anh thông minh, thừa biết đó không phải là lí do (biết khác nhưng nói khác, rõ ràng là tinh ranh nữa đúng không).

Em iu anh vì em nhìn thấy chính con người mình trong anh, ở anh, em có thể gởi gắm cả tâm hồn của mình vào trong đó... Những gì anh có; anh sống; anh đã làm, đang làm và sẽ làm, cũng chính là giấc mơ của em... Anh sẽ là linh hồn của gia đình mình, của em và con... Trách nhiệm thật lớn lao đó nhe, anh iu!

Ngoài ra, có vô vàn lí do khác nữa khiến em luôn nghĩ về anh, nhớ đến anh... Thèm nghe anh nói sàm nè, nhớ đôi mắt nâu nâu hơi nheo lại như một đường ngang vắt qua bầu trời, nhớ cái dáng đi thui thủi một mình hay tỏ vẻ xa cách, gương mặt lúc thì rất khó ưa, lúc thì rất dễ thương... Và không hiểu sao, trong dòng chảy suy nghĩ của em, lúc nào cũng có bóng hình anh, cảm xúc dành cho anh thật nhiều, và em biết, đó là vì em yêu anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét